27 tháng 12 2010

Ký ức tuổi thơ máu lửa

Ký ức tuổi thơ máu lửa

Phần 1. NGÔI LÀNG KHÔNG BÌNH YÊN

Tác giả: lamson1981@quansuvn.net


Email:     changng0cdp@yahoo.com

Ngược thời gian hơn 40 năm về trước. Xóm nhỏ của tôi là vùng tranh chấp. Cán bộ , du kích ở ngay trong dân. khi Giặc MỸ hay lính ngụy đi càn thì làng xóm bị pháo dập tan tành.

Khi Mĩ đến, đàn ông thì chạy đi, gấp quá thì rút xuống hầm bí mật.Thường thì cũng có phân công các em thiếu nhi chăn bò cảnh giới. Khi thấy chúng đến thì la: "bò ăn lúa" hay "trâu ăn sắn"

 Hôm ấy, mới sáng sớm, Mọi người đều còn ở nhà thì đã thấy lính Mĩ từ phía sau vườn đạp bờ rào đi vào. Tên lính mĩ trăm một tràng gì đó, mẹ tôi và anh chị cứ lắc đầu "no biết". Chúng hỏi gì thì cũng chỉ biết trả lời "NO BIẾT". Còn tôi thì chạy ra đưa tay nói: "Chú, cho xin tán kẹo". Có khi cũng được nhiều kẹo, nhưng hôm đó thì không có.

Tụi chúng đi vòng quanh nhà chỉ thấy đàn bà và trẻ con rồi bỏ đi. Một lúc sau bổng nghe một tiếng nổ lớn ở xóm trong. Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhà ai nấy ở, không dám chạy vào xóm trong xem thử ra sao.

Đến gần trưa khi tụi mĩ đã rút lên đồi mọi người mới chạy vào nơi phát ra tiếng nổ ấy thì dân làng đang kéo từ căn hầm nhà bà kính ra ba thây người chết nám đen thân người nào cũng te toét máu.Thì ra hôm ấy nhà bà Kính đang ăn cơm sớm mai có 2 du kích ở đó nữa, Mĩ đến sớm quá bất ngờ,  3 người đàn ông (2 du kích và ông Sinh, con trai bà Kính, cũng là cán bộ) không kịp chạy, vội chui xuống hầm tránh pháo của gia đinh - không kịp xuống hầm bí mật.

Tui Mĩ chẹn miệng hầm và gọi lên, nhưng không ai dám lên, chúng bèn đặt mìn và giật trước mặt mẹ, con  ông Sinh.

 Ôi lần đầu tiên khi mới 5 tuổi đầu tôi đã thấy người chết do bom mìn . Thật kinh hải đến bây giờ.

Sau vụ 3 người chết do Mĩ giật mìn thì các nhà đều lo củng cố lại hầm tránh pháo, hầm bí mật và cảnh gới nghiêm ngặt hơn. Riêng cô bé Sinh - con ông Sinh ( gọi theo tên con) trở thành cô bé mồ côi lúc 6 tuổi. Mẹ thì đã bỏ đi Sài Gòn lấy chồng khác - do mâu thuẩn gia đình -trước đó mấy năm.  Cha cũng bị giặc Mĩ giết rồi. Hai bà cháu sống lây lắt qua ngày, cùng tản cư chạy bom đạn đến hết cuộc chiến tranh. Bây giờ cô bé ấy sắp trở thành bà ngoại rồi đó.

 Cũng xin liên hệ lại lịch sử một tí. Sau Hiệp định Giơ ne vơ 1954. Ở quê tôi chỉ còn một số đảng viên cài cắm trong dân, một số thì lên núi. Chính quyền Ngô Đình Diệm ra chính sách "Tố cộng, diệt cộng".  Từ 1960 đã thực hiện xây dựng "Ấp chiến lược" Mỗi gia đình phải nộp hàng trăm cây tre dài 3m rào quanh làng, bên trong có lính Bảo an, Dân vệ canh phòng.

 Những cán bộ từ trên núi mò về có người đã bị bắn chết nằm trên bờ di (Hàng rào Ấp chiến lược bằng tre) Riêng có ông Phận là một đảng viên kỳ cựu, ra vào ấp chiến lược như " Xuất quỉ nhập thần".

 Chuyện nầy nghe người lớn kể lại : 
 Hôm ấy gần 12g đêm , dân trong ấp đang ngủ say thì có một loạt súng nổ. Có tiếng la của Dân vệ: "Bắt lấy nó, bắt lấy nó..." Sau đó là tiếng kẻng dồn dập. Mọi người cầm đèn chạy ra, lại có tiếng la: "Bắt lấy ông Phận!"

Có người thấy một bóng đen chạy dọc theo bờ di lẫn vào hàng cây trong ấp. Đó chính là ông Phận.

Lúc đó ông cũng nhanh trí chạy lẫn vào đám đông, chộp ngay một chiếc đèn dầu của ai đó và cũng hô to:
- Bắt lấy ông phận, hắn chạy ra hướng cổng ấp kìa.
 Mọi người chạy theo hướng ấy. ông lại la to:
- nó chui qua cổng rồi - Mở cổng ra mau

Tên lính Dân vệ vội chạy ra mở cổng. Mọi người túa ra chạy về các ngã tìm kiếm
thì ông cũng vừa chạy vừa la như thế rồi ra xa ném đèn chạy thoát.

 Người dân chẳng ai muốn bắt bà con của mình nhưng sống trong ấp chiến lược, bọn ngụy o ép phải làm như thế.


Đến 1965 thì Ấp chiến lược nhiều lần bị đốt cháy tan tành. Bọn ngụy phải chạy xuống đóng đồn ở Trà Câu. Quê tôi trở thành vùng Giải phóng.

 Trong thôn có một trường làng, học Lớp 5, lớp 4 (Tức lớp 1, 2 bây giờ) lớp 4, lớp 5 bây giờ thì gọi là lớp nhì, lớp nhất.

 Có hôm tôi theo anh chị đến trường chơi, gặp lúc máy bay bay ngang cả lớp phải chui xuống hầm ở trong trường để trốn, hết máy bay lại ra ngồi học.

 Thời gian nầy pháo 105li của lính ngụy ở Gò Hội (TT Đức Phổ) vẫn thường xuyên bắn vào làng, nhiều người đi làm bị trúng pháo chết ngoài đồng.

Mỗi lần pháo bắn như thế anh em tôi lại chui xuống hầm. Tiếng nổ làm rung chuyễn cả căn hầm, nổ xong thì nghe o.o ...

 Hầm tránh pháo của các nhà hầu hết đều làm bằng tre hình chữ A rồi đắp đất bên ngoài nên không thể chịu nổi pháo 105. Bây giờ có phong trào cưa đường rầy xe lửa về làm hầm. Nhà của tôi chỉ có mẹ tôi và 4 con (ba tôi đã hy sinh) chị gái đầu mới 14 tuổi thì lấy ai đi cưa đường rầy.

Hằng ngày tôi chạy lên đường tàu để xem vì đường tàu chỉ cách 200m. Có rất nhiều người dẫn cả trẻ em làm nhiệm vụ chế nước vào lưỡi cưa cho 2 người lớn ngồi kéo cưa sắt qua lại. Cưa cả ngày mới đứt một đầu đường ray. Đường ray thời pháp làm nhỏ hơn đường ray bây giờ nhiều, nếu như bây giờ thì cưa biết chừng nào xong.

Một số người thì cầm cà lê mở ốc để lấy Tà vẹt -  gọi là máng sắt, nặng khoảng 40kg để cố định 2 đường ray. Tôi chạy về hỏi mẹ

 - Mẹ ơi. sao mẹ không đi cưa đường ray về làm hầm?
 - Con có đi cưa được không?
 - Con chế nước cho mẹ và chị Ba cưa.
 - Thôi, mẹ và chị phải lên gò cuốc củ mì chứ không mưa đến củ sẽ thúi hết đấy.
Thế rồi ít hôm sau mẹ tôi phải nhờ các chú trong xóm đi cưa đường ray. Cưa được một đoạn và lấy được mười mấy cái máng sắt. Rồi các chú làm lại căn hầm cho nhà tôi, lấy máng sắt đặt sít lại hình chữ A, gác đoạn đường ray lên trên làm cây đòn dông, sau đó đắp đất lên 2 bên và làm âm nền hầm xuống dưới mặt đất khoảng 5 tấc, đắp đất phủ lên cả cây đòn dông, bên dưới thì lót ván rồi trải chiếu lên.

Mẹ tôi trả tiền công các chú không lấy. Sau đó mẹ tôi đi gặt hoặc nhổ củ dùm lại cho các chú ấy. Từ ngày có hầm mới tôi không còn sợ mỗi khi pháo bắn mà lại thích chơi súng đạn nữa chứ.
 
Mỗi khi mẹ đi chợ tôi lại dặn :
- Mẹ ơi. đi chợ mẹ mua cho con cây súng thiệt (súng thật) nghen
- Ờ. Ở nhà không được chạy đi đâu xa, cây nông (pháo) nó bắn chạy không kịp đấy
Chục lần dặn mẹ như thế và vui mừng khi mẹ về cũng chỉ được chiếc bánh bò hoặc vài tán kẹo mâm - loại kẹo thắng bột và đường từng viên bằng ngón tay, không có bọc giấy bên ngoài, để lên mâm bán. Ai mua thì thì bỏ vào lá chuối gói lại đem về - Chỉ một lần cuối cùng mới được mẹ mua cho cây súng nhựa màu vàng là mừng nhất.

 Cuộc sống cứ thế tiếp tục. Tới mùa gặt thì mẹ và chị đi gặt, tới mùa phá củ thì cả nhà che chòi trên gò ngay đám củ để nhổ và xắt phơi ngay trên đất vài hôm củ khô mới đem về

 Một hôm. Chị Hai Biên là người bà con vừa khóc vừa chạy vào nhà tôi báo tin cho mẹ tôi :
 - Mợ Ba ơi. Mẹ con bị Mĩ giết rồi .
 - Giết làm sao? bao giờ?
 - Mới sáng nay. Khi con vừa đi chợ nghe tin lính Mĩ đi càn vô xóm. Trưa nay khi im tiếng súng con mới dám chạy về thì nghe tin cả nhà con bị lính Mĩ ném lựu đạn vào hầm, bây giờ con chưa dám về.Nói xong chi ngồi khóc nức nở. Mẹ tôi an ủi chị và bảo phải ở lại đây vì có thể lính Mĩ vẫn còn phục kích ở đó.

 Làng của chị là thôn Bình Mĩ cách làng tôi chừng 2 cây số . Những ngày ấy bom đạn nổ hoài , những thằng bé con như tôi thì cũng chẳng biết Mĩ đi càn ở đâu, ngoại trừ khi chúng vào làng mình.

 Sáng hôm sau. Khi được tin Mĩ đã rút, Mẹ tôi, các cô, ông nội của tôi chạy vào mãi đến chiều mới về cho hay: Hôm đó Du kích xã tổ chức chống càn còn dân thì rút vô hầm. Trận đó lính Mĩ chết 2 tên. Khi vào được làng Gặp bất kỳ căn hầm nào chúng cũng đều ném lựu đạn vào. Mẹ chị Hai lảnh ngay trái lựu đạn, 3 người em của chị bị thương. Riêng anh Sáu thì đổ ruột ra ngoài. bị lính Mĩ đưa lên trực thăng đem đi đâu mất tích.

 Một buổi chiều nọ, có một chú bộ đội không biết từ đâu một mình đến xóm nhỏ của tôi. Chú hỏi đường đi về Trà Câu (bây giờ mới biết có lẽ đó là lính trinh sát). Nhờ ai đó đẫn đi chứ chú không biết đường và tình hình địch ở đây như thế naò
 - Ai có thể dẫn đi bây giờ ? Trời thì sắp tối.
 - Ở đây chỉ có ông Tuôi là có thể dẫn chú đi - Bác gái của tôi nói 
 Còn tôi thi lần đầu tiên mới thấy chú bộ đội giải phóng - mặc đồ bạc màu nhưng bỏ vào trong quần bên ngoài có đeo thắt lưng to, nhiều lổ, bên hông đeo 2 trái gì như 2 lon cá hộp, vai thì khoát khẩu súng dài.

 Tôi thích quá chạy theo chú và mấy người đến nhà ông Tuôi ở cách nhà tôi một mảnh vườn. Sau đó ông Tuôi cùng chú đi rồi thì tôi mới chạy về.
 
Đến một hồi lâu sau mọi người thấy ở nhà ông Tuôi rộ lên tiếng la khóc. Tôi cùng anh chị chạy qua thì thấy chị gái con đầu ông Tuôi la khóc nức nở.
 - Trời ơi. ba con bị Mĩ bắn chết rồi
 - Bắn ở đâu? mới đi đây mà, Sao không nghe tiếng súng nổ gì cả vậy? mọi người lao nhao hỏi.
 - Bị bắn ở Mương co. Má con hạy xuống dưới rồi

  Sáng hôm sau có hai người phụ nữ khiêng ông Tuôi trên một cái võng về đến đầu ngõ, người còn ướt nước tôi đứng nhìn, không dám lại gần. Hai người phụ nữ kể rằng Chiều qua Mĩ phục kích ở mương co. Từ làng tôi đi xuống Trà Câu 4km phải qua cánh đồng Mương co. Ông Tuôi và Chú bộ đội bị bắn chết ngã xuống ruộng nên người chú bây giờ vẫn còn ướt.

Ông Tuôi thì được khiêng về nhà chôn còn chú bộ đội thì dân ở xóm gần đó đem về chôn ở bìa xóm đó.
 
 Các con của ông Tuôi thì lăn lộn kêu khóc, nhưng chúng cũng còn diễm phúc hơn tôi vì chúng còn được thấy mặt cha. Còn Ba tôi thì hy sinh khi tôi mới vừa 6 tháng tuổi. Nên tôi cũng chưa hề biết tình cảm cha con như thế nào
 
 Sau này theo lời kể của mẹ. Cha tôi tham gia hoạt động bí mật ở địa phương từ thời Ngô đình Diệm. Tên Phục cũng là người bà con xa ở trong xóm là Dân vệ theo dỏi đã mật báo với lính Bảo an ở trong huyện.

 Đêm đó Tên Phục dẫn lính về vây nhà bắt cha tôi trói lại. Tên Phục lục soát trong tủ thấy 6 lon sữa bò liền hỏi:

 - Sữa để tiếp tế cho cộng sản phải không?
 - Sữa để cho con tô , chứ sữa nào cho cộng sản - Mẹ tôi trả lời
 Tên Phục vẫn biết sữa đó để dành cho tôi nhưng hắn vẫn tịch thu.

Rồi chúng dẫn cha tôi đi trong đêm. Mấy hôm sau những người tù trở về báo tin chúng nhốt cha tôi tại chi khu Đức Phổ và tra tấn bằng gậy gộc, Giày đinh, roi điện rất dã man.

 Mẹ tôi và chị tôi liền chạy ra đồng bắt cua về giã vắt lấy nước đem vào để cha tôi uống sẽ tan bớt máu bầm. Nhưng vào đến chi khu chúng lại không cho gặp cha tôi. Cha tôi bị giam phòng giam đặc biệt. Vì dù tra tấn dã man nhưng ông vẫn một mực không khai ra tổ chức bí mật. Vài ngày sau chúng dùng kiểu tra tấn cực kỳ dã man khác là treo 2 tay, 2 chân cha tôi lên xà nhà, bên dưới để một ngọn đèn ống khói (loại đèn dầu lớn) đốt rún đến khi chết.

 Riêng tên Phục từ đó chạy ở hẳn trong thị trấn làm tay sai cho giặc . Sau nầy chiến tranh ác liệt đã bỏ chạy vào Sài Gòn.
Mãi đến 1982 mới dám mò về thăm quê. Khi về đầu xóm  chưa dám về nhà mẹ ruột, hắn ghé vào nhà em gái thăm dò tình hình. Gia đình tôi hay được liền rủ anh em, chú, cháu cầm cây gậy chạy đến ập vào nhà.
 
- Tất cả ngồi im. Anh tôi hô lớn
Chúng tôi chặn hết lối ra vào. Tên phục đang ngồi trên ghế vội đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng chú tôi dơ cây lên liền đứng lại như trời trồng. Hắn chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Tên Phục mày phải đền nợ máu

17 nhận xét:


  1. Người dân Việt là thế, dù bom rơi đạn nổ nhưng vẫn bám đất bám làng, trên mãnh đất của tổ tiên để lại.

    Trả lờiXóa

  2. Mấy kẻ tra tấn đó nhiều kẻ hiện nay đang ở nước ngoài và đang kích động cho cái gọi là chống Cộng để đem nhân quyền dân chủ cho VN đó.

    Trả lờiXóa
  3. Sao chỉ Quote 1 câu là "Oái ăm thay, tuy chưa nói chuyện yêu đương gì, nhưng qua những lần đi chơi đó tôi biết L. có cảm tình với tôi." mà nó Quote cả bài dài ngoằng, mà xoá nó cung xkhông cho xoá.

    Để khi khác vào lại xoá vậy nhé, giờ cố cũng không được.

    Trả lờiXóa
  4. Đọc xong mà rớt nước mắt .

    Trả lờiXóa
  5. Có điều giống có điều không, Quảng Trị của tớ là nơi giáp tuyến, riêng trận 1972 Thành Cổ đã có ngày tới 100 lần chiếc máy bay ném bom ( pháo đài bay ) B52.

    Vùng giáp ranh thì gặp nhau là oánh chứ các chính sách với bộ mặt ôn hoà nham hiểm ít khi sử dụng.

    Trả lờiXóa
  6. Làng tôi, trong chiến tranh cũng bị bom Mỹ giằm nát. 360 con người ham sống chết. Kỹ ức của tôi về làng quê thời chiến thường buồn và thương, giống ký ức của bạn. Cảm ơn bạn

    Trả lờiXóa
  7. Mắc ói : Độc đảng = Độc tài

    Trả lờiXóa
  8. ĐẠI ĐỘI NỮ HỒNG GẤM

    Trong năm 1972, một sự kiện không thể bỏ qua . Đó là việc thành lập Đại đội nữ HỒNG GẤM của lực lượng vũ trang huyện Đức Phổ . Một đại đội bộ đội chính qui duy nhất ở Miền Nam trong chiến tranh chống Mĩ mà từ đại đội trưởng, đại đội phó, chính trị viên, chiến sĩ , nuôi quân … đều là nữ.

    Tại Hội nghị Quân chính đầu năm 1971 của quân khu 5 để chuẩn bị cho chiến dịch Xuân- hè năm 1972. Theo chỉ thị của quân khu và tỉnh đội Quảng Ngãi cho thành lập ĐẠI ĐỘI HỒNG GẤM vào ngày: 22 -02 – 1972 tại dốc Ba Hầm, thuộc xã Ba khâm, huyện Ba tơ (Nơi liệt sĩ Đặng Thùy Trâm hy sinh)



    Đại đội Hồng Gấm năm 1972

    Lúc thành lập chỉ có một trung đội gồm 36 đc, được tuyển từ nữ du kích các xã và con em của huyện Đức Phổ, tuổi từ 16 đến 23. Sau một tháng tăng lên 60 người, chia thành 3 trung đội . Ban chỉ huy đại đội có 5 người, Vũ khí thì súng AK, AR-15, trung liên RPD, cối cá nhân M79, cối 60, lựu đạn M26 của Mĩ và thủ pháo bằng lon cá hộp.Quân trang mỗi năm được 1 bộ và được cha mẹ may cho thêm. Áo màu xám tro, quần dây thun màu đen. Khi đi đánh trận thường mặc quần đùi có dây thun rút ngang bắp đùi nên thường được gọi là : “đội nữ chiến đấu mặc quần xà lỏn“. Đơn vị có một tháng huấn luyện trước khi vào chiến đấu.


    Đại đội trưởng Nguyễn Thị Cẩm Tư năm 1973



    Đại đội phó Ngô Thị Đường 1973


    Chính trị viên Nguyễn Thị Mai (người đứng bên trái) đang tổ chức cho đơn vị học tập chính trị tại Bình Mĩ -Phổ Thuận năm 1973


    Trung đội phó đơn vị Trinh Thị Tuyết Mai

    Đại đội Lê Thị Hồng Gấm: Những cô gái thép anh hùng

    Trả lờiXóa
  9. Sáng nay, Lamson tìm gặp gần 10 người dân ở khu vực chị Trung hy sinh, và được biết thêm một số chi tiết quan trọng .


    Đoạn đường nơi chị Trung hy sinh

    Chị Trung bị địch kéo xuống quốc lộ bỏ ngồi bên vệ đường (chứ không phải nằm) và đối đáp những câu như trên. Tên lính sư đoàn 2 ngồi xuống trêu chọc :

    - Sao không chịu băng bó để sống ? Em còn trẻ đẹp mà phải chết uổn lắm em ơi !

    Chị chồm tới tát trúng mặt hắn một cái . Hắn tức giận lấy súng, thì lúc đó chị mới hô :

    - Đã đảo Đế Quốc Mĩ ! Việt Nam độc lập Muôn năm ! Hồ chí Minh Muôn năm !

    Khi đó hắn mới nổ súng bắn chị.

    Còn căn hầm chị Tùng chui vào không phải là nhà của một ngụy quyền mà nhà của bà Lai , một gia đình nông dân. Bà Lai nhớ lại :



    Hôm ấy gia đình trốn trong hầm có mấy người đàn bà và vẫn có một người đàn ông là con rể của bà Lai ( anh bị tàn tật ), có cả anh Khanh là con trai của bà, lúc đó được 10 tuổi .



    Bà nói :

    - Cô du kích lùi cái lưng vào trong hầm trước, súng vẫn chỉa ra ngoài. Sau đó mới đút súng dưới bộ phản trong hầm.

    - Thế bà có đưa quần áo cho cô ấy để thay hay không ? Tôi hỏi
    - Có ! Có đưa cho cô ấy một bộ quần áo của con gái lớn của tui và một cái liềm cùng một cái nón cời ( nón lá đã củ rách )
    - Rồi sau đó ra sao ?

    Bà Lai kể tiếp : Cô du kích men theo đồng đi vô hướng nam. Lúc này bọn lính đã tiến xa lên các xóm trên để truy đuổi theo du kích, bà bèn gói súng chuyễn qua nhà cơ sở gần bên để họ cất dấu. Sợ tụi lính quay lại. Sau đó tụi lính quay lại thật. Khi nãy tiến lên tiêu diệt tổ chốt chúng đã thu súng của 3 người chết. Giờ quay lại, một tên đến bên cái ao và nói :

    - Khi nãy tao thấy nước ao trong, mà sao bây giờ lại đục ?



    Hắn liền lấy bồ cào cào lên được một cái dây thắt lưng đạn . Tìm tiếp vẫn không thấy gì . hắn nói :

    - Nhất định trong hầm có vũ khí và con nhỏ Việt cộng trốn ở dưới .

    Nói rồi hắn bắt bà Lai chui vô trước, hắn bò theo sau . Không tìm được gì, hắn nói :

    - Bà phải nộp vũ khí ra đây, không tôi đốt nhà !
    - Tụi tôi nghe súng bắn nhiều quá thì chui vô hầm chứ có thấy du kích hay súng đạn gì đâu.

    Mấy tên lính hung hãn lấy máy lửa ra, thì có một tên sĩ quan đi tới và nói :

    - Tụi bây tìm kiếm trong vườn đâu đó, chứ cớ gì mà phải đốt nhà người ta thế ?

    Nghe nói thế tụi lính mới thôi và sau đó đi xuống đường quốc lộ.

    Suốt mấy hôm nay thật vất vã, phải chạy đi tìm gặp các nhân chứng, chụp ảnh, tải hình lên mạng …Làm công việc của một “Nhà báo không lương“ Nhưng tôi thiết nghĩ công sức của mình có đáng là bao so với sự gian khổ và hy sinh của các chị .

    Đêm nay ngồi đây viết những dòng nầy từ một đứa em đã nghe sự hy sinh anh dũng của chị Trung từ 39 năm trước mà bây giờ mới có dịp ghi lại tỉ mỉ để thay một nén hương đặt lên mồ của chị.


    Nữ liệt sĩ Hồng Gấm : Nguyễn thị Trung - Hy sinh ngày: 2 - 4 - 1972 tại An Trường - Phổ Ninh - Đức Phổ

    Trả lờiXóa
  10. Tôi đi vớt từng mảnh vụn
    Lặn sâu vào ký ưc thời gian,
    Máu người ,và những mảnh bom đan
    Của bao lớp người xây niềm tin son sắt
    Trên quê mình chỉ còn bắt gặp
    Bồ câu bay ,mây trắng ngang trời
    Tiếng mẹ ru con,dìu dịu thắm à ơi
    Lẫn tiếng sáo mục đồng giữa trời quê êm ả
    Tiếng còi tàu rời ga vội vã,
    Nối nhịp bờ vui Nam -Bắc nhịp cầu!
    ..
    Tôi đi nhặt ký ức tưởng chìm sâu
    Mà tự hỏi lòng hôm nay ,làm sao thế?
    Bao cái bực mình không biết sao mà kể
    Chuyện đất đai ,minh bạch đời thường
    Chuyện bọn hải ngoại bất lương
    Và cả những chuyện tham ô đục khoét,
    Ôi ,bao điều ,nghĩ sao mà mệt....



    ,

    Trả lờiXóa
  11. Quá khứ đau thương
    Nhớ mấy câu thơ được phổ nhạc:
    Mẹ đào hầm
    Mẹ đào hầm
    Từ lúc tóc còn xanh
    Nay mẹ đã pho phơ đầu bạc
    Mẹ vẫn đào hầm
    Mẹ vẫn đào hầm
    Duwosi tầm đại bác
    Bao năm rồi
    Tiếng cuốc vọng năm canh
    Tiếng cuôc năm canh nặng tình đất nước
    Hầm mẹ vây như lũy như thành
    Che chở mỗi bước chân con bước
    Đất nước mênh mông quân thù không săm hết được
    Lòng mẹ rộng vô cùng
    Có những đoàn quân từ trong lòng đất
    Xông lên bạt vía quân thù
    Xung quanh chúng đều là trận địa

    Trả lờiXóa
  12. MỘT VỤ BẮN NHẦM VÀ MỘT VỤ HIẾP DÂM

    Do nhiều lần bị rào đường chặn đánh nên lính biệt động và lính sư đoàn 2 thỉnh thoảng vẫn đi phục kích vào ban đêm, nhiều người dân đi tháo nước ruộng sớm là nạn nhân của những vụ phục kích này.

    Một buổi sáng sớm, chú Mười của tôi đi xe đạp từ đâu chạy đến dừng ngoài ngõ báo tin cho mẹ tôi.

    - Chị ba ơi ! cha bị bắn chết rồi !

    Nói xong chú vội quay xe đi ngay. Nghe tin tôi và mẹ rụng rời cả hai tay, ông nội tôi đã chết rồi sao ? Tôi vội vàng lấy xe chở mẹ chạy về ngay thôn Thiệp Sơn. Đến nơi thì mới biết người chết không phải ông của tôi mà là ông Giật nhà gần đó. Chú tôi khi đêm ở nhà bà con dưới An Sở về đến đầu thôn nghe người ta báo nhầm nên quay xe xuống báo nhầm tiếp cho mẹ tôi. Tôi chạy vào nhà ông Giật xem sao thì cũng có đông người ở đấy. Xác ông được để trên chiếc giường tre, cái đầu bị bắn toát loát đổ ra một đống não được mọi người hốt đem về để sát bên. Lúc ấy có anh Chánh là con bác tôi cũng đến thăm. Anh kể lại.

    Khi mờ sáng anh nghe mấy tràng súng rộ lên ở bìa xóm,tên chỉ huy ở tại nhà anh bắt máy truyền tin.

    - Báo cáo anh ! Em vừa mới tiêu diệt được một tên Việt cộng
    - Để yên đó ! Gài lựu đạn dưới xác, chờ tụi nó đến lấy xác.
    - Dạ !

    Một hồi lâu sau, khi trời đã sáng rỏ, anh lại nghe thấy đối đáp giữa tên lính phục kích và tên chỉ huy.

    - Báo cáo anh ! Một ông già đi dạo ruộng chứ không phải VC
    - Đồ ngu ! Sao mày không quan sát gì hết vậy ? Người dân đi ruộng mà mày đui rồi sao ? Chết rồi ! Thôi rút lẹ lên !

    Hôm ấy ông Giật đi sớm để tháo nước ruộng, khi đi ông vẫn mặc đồ trắng đường hoàng nhưng tên lính ngủ gật, giật mình sao đó mà nả cả tràng súng vào người ông. Bà Giật thì ôm xác chồng khóc lóc thảm thiết rồi chuẩn bị mai táng, chứ khi ấy thì chẳng biết thưa kiện ai.

    Một lần vào sáng sớm, mấy người đàn bà đi gặt tụ tập đến nhà tôi bàn tán.

    - Hồi hôm, bà C. bị lính sư đoàn 2 hiếp dâm
    - Bà C. ở xóm 21 phải không ?
    - Đúng rồi !

    Rồi một người kể tiếp. Hôm ấy lính sư đoàn 2 đi kích, nữa đêm một tên quàng tấm nilon vào gõ cửa nhà bà C. rồi nói.

    - Mở cửa mau !
    - Ai đó ? Bà C. hỏi
    - quân giải phóng đây ! Có tên ngụy trốn trong nhà bà phải không ?
    - Đâu có ai ở đây đâu ?

    Bà C. nghi ngờ và sợ lắm nhưng phải đành ra mở cửa để xem thử chuyện gì. Khi cửa đã mở ra thì hắn nói.

    - Các đồng chí ra ngoài cảnh giới lính nghe chưa !

    Nói xong, hắn kéo người đàn bà vào nhà rồi hãm hiếp. Nhà bà C. chỉ có 2 đứa con nhỏ đang ngủ say nên chẳng phản ứng được gì, nhưng khi cưởng hiếp bà vẫn nhận ra bộ đồ trên người hắn là lính sư 2. Khi xong chuyện, hắn bỏ đi thì mấy người hàng xóm mới dám chạy qua. Dù biết rõ đơn vị lính hôm ấy nhưng chẳng biết tên nào để mà đi tố cáo. Vã lại, tố cáo thì cũng sợ chúng trả thù, vì chuyện lính ngụy hiếp dâm vẫn hay xảy ra ở những vùng chiến sự nhưng thấy có tên nào bị ra tòa án binh đâu.

    Đến trưa khi lính nghĩa quân đã ra mở đường rồi kéo đến nhà tôi cũng bàn tán sôi nổi về chuyện đó. Ông Lang trung đôi trưởng nghe ai trên ấy kể lại và nói.

    - Khi nó lột quần áo, bà C. không biết làm sao, bèn bắt chéo hai chân lên nhau như là bắt đốc, hắn liền đưa tay véo vào hai bắp đùi, đau quá, cuối cùng bà đành thả chân ra cho hắn làm sao thì làm.

    Trả lờiXóa