21 tháng 12 2010

Về Thăm Việt Nam

TẢN MẠN XUNG QUANH

CHUYẾN VỀ VIỆT NAM THỨ TƯ CỦA TÔI

Trần Chung Ngọc


11 tháng 12, 2010

Ba năm trước, 2007, chúng tôi đưa mấy đứa con và cháu nội ngoại về thăm Việt Nam, ba miền Bắc, Trung, Nam. Trong chuyến đi này, mục đích chính là để cho chúng biết chút ít về đất nước Việt Nam nên tôi không có thì giờ tìm hiểu về nhân tình, xã hội Việt Nam. Năm nay, 2010, chỉ có hai vợ chồng và vài người bạn về thăm Việt Nam. Đây là chuyến về thăm Việt Nam thứ tư của tôi, bỏ ngoài tai những lời kêu gọi của tên đầu tôm Matthew Trần: “không du lịch Việt Nam, không mua hàng Việt Nam v…v…” nhằm “đánh sụm nền kinh tế Việt Nam”, một tên Công giáo chống Cộng điên khùng hết chỗ nói. Tên này trên danh nghĩa chống Cộng nhưng thực ra là chống quốc gia Việt Nam. Hắn không về Việt Nam để mở mắt ra mà thấy rằng Việt Kiều nườm nượp về thăm quê hương, không phải là một lần mà nhiều lần. Có người năm nào cũng về. Có người về chỉ để may quần áo và mua những sản phẩm của Việt Nam mà mình ưa thích. Hắn cũng cho rằng nền kinh tế Việt Nam tùy thuộc ở số Việt Kiều về thăm quê hương và mua hàng Việt Nam mà không biết rằng theo Tổng cục Thống kê thì lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 11 đạt gần 430,000 lượt. Như vậy, trong 11 tháng của năm 2010, Việt Nam đã đón khoảng 4,6 triệu lượt khách quốc tế (tăng 36, 5% so với cùng kỳ năm 2009) và vượt mục tiêu đón 4,2 triệu lượt do ngành du lịch đề ra từ đầu năm. Trong số này có khoảng hơn nửa triệu Việt Kiều. Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch TPHCM ước tính, lượng khách quốc tế đến thành phố trong tháng 11/2010 đạt khoảng 250.000 lượt, tăng 38 % so với cùng kỳ năm trước, nâng tổng số khách đến trong 11 tháng năm 2010 là 2,85 triệu lượt. Tổng cục Du lịch dự kiến đón vị khách quốc tế thứ 5 triệu trong tháng 12 này. Một loại đầu óc như của Mathttew Trần thì không nên nói đến chuyện chống Cộng, chống như vậy chỉ làm xấu hổ lây cả đến cộng đồng người Việt ở hải ngoại, ngoại trừ một thiểu số cùng hội cùng thuyền với hắn và cũng ngu ngơ như hắn. Chẳng trách là hắn có tên thánh Matthew.

Dự định đầu tiên của tôi là về dự lễ hội kỷ niệm 1000 năm Thăng Long nhưng vì có những biến cố ngoài ý muốn nên tới ngày 21 tháng 10, 2010, chúng tôi mới lên đường về Việt Nam. Nhập cảnh Việt Nam thật dễ dàng, chỉ cần có chiếu khán có hiệu lực, không cần phải khai báo gì trên máy bay trước khi đến như trước đây. Chuyến đi năm nay kéo dài một tháng, chỉ ở hai thành phố lớn Saigon và Hanoi, thăm miền Tây sông nước Việt Nam: Hà Tiên, Cần Thơ, Rạch Giá, và Phú Quốc. Ngoài ra còn đi tham quan Camphuchia và Thái Lan. Đi thoải mái, dễ dàng, chẳng có ai làm khó dễ, chẳng có ai hỏi han giấy tờ, tuyệt đối chẳng có vấn đề gì. Một mục đích trong chuyến đi này của tôi là để tìm hiểu xem tình trạng Việt Nam ngày nay “tụt hậu nhất vùng Đông Nam Á” [theo con chiên Nguyễn Gia Kiểng trong bài “35 Năm Sau Ngày 30-4-1975 Vài Khẳng Định Cần Thiết”] hay để xem ”đất nước trong đói nghèo, khổ đau, lạc hậu, nhân quyền bị chà đạp” [theo con chiên đầu đàn LM Trần Quý Thiện trong bài “Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm Và Những Bài Học Lịch Sử”], và đời sống của người dân trong cái mà một số người chống Cộng như mê sảng, như điên cho rằng đang sống trong gông cùm của một cái “nhà tù vĩ đại” v…v…. như thế nào. Sau chuyến đi này thì tôi nhận thấy cái “tụt hậu nhất, nghèo nàn nhất, ngu dốt nhất, mê muội nhất” không phải là Việt Nam mà chính là đầu óc của các con chiên lớn nhỏ như LM Trần Quý Thiện hay Nguyễn Gia Kiểng, và của những kẻ chống Cộng điên cuồng như Matthew Trần ở trên. Nhưng thật ra, nói rằng đầu óc của các con chiên trên tụt hậu hay ngu dốt là không đúng, vì đầu óc của các con chiên thì đơn giản luôn luôn vẫn là như vậy, chẳng có thể thăng tiến hay tụt hậu. Những người chưa bao giờ về thăm Việt Nam thì chỉ nói mò về Việt Nam hoặc cố tình bịa đặt, nói sai sự thực, tiêu cực về Việt Nam trong tâm cảnh chống Cộng cực đoan và thường là “không đội trời chung với sự lương thiện trí thức”. Họ cứ ở trong những ốc đảo ngu dốt (từ của LM Trần Tam Tĩnh) nhắm mắt mà chống Cộng cho Chúa, hay cho lý tưởng Quốc Gia, trong khi Chúa của họ đang dần dần bị đào thải ở phương trời Âu Mỹ, và lý tưởng Quốc Gia đã trở thành lý tưởng của những băng đảng vô vương, vô pháp..trong một số cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Họ không hề nghĩ rằng mỗi năm có trên nửa triệu Việt Kiều về thăm quê hương và những người này có thể nhìn thấy tận mắt xã hội Việt Nam ngày nay ra sao cho nên làm sao có thể lừa dối họ bằng những thông tin dựng đứng, sai sự thực. Thật đúng như một Việt Kiều đã nhận xét,"Điều kỳ quặc hơn 30 năm qua: Họ là ai?", tôi chỉ ghi lại vài điều điển hình:

Có điều kỳ quặc lạ lùng mà hơn 30 năm qua nguời ta không thể hiểu và lý giải được.

Điều kỳ quặc ấy nằm ở chính cộng đồng người Việt ở hải ngoại.

Trong cộng đồng tha hương này, nổi lên những phần tử cặn bã mà đến nay người ta vẫn chưa biết đặt tên chính xác cho họ là gì.

Họ là người Việt Nam nhưng họ không bao giờ muốn đất nước của họ mạnh lên. Mong ước của họ là quê hương họ mãi mãi lầm than đói khổ để họ còn lý do, còn danh nghĩa để mà đi chống Cộng.

Họ lồng lộn ngăn cản đồng hương của họ mua hàng của chính đồng bào của họ ở quê hương họ làm ra bằng giọt mồ hôi của họ.

Họ quyết liệt ngăn cản đồng hương của họ gửi tiền về quê nhà giúp người thân ruột thịt với những phong trào "không gởi tiền về VN làm giàu cho VC".

Họ lồng lộn lên khi thấy đất nước của họ ngày càng thịnh vượng, họ như điên như cuồng khi các nước trên thế giới càng ngày càng kính trọng đất nước họ.

Họ tuyên truyền, xuyên tạc, nói xấu đất nước họ, bôi đen bôi bẩn bôi nhọ đất nước họ.

Hơn ba mươi năm qua người ta vẫn chưa tìm ra cái tên đích thực để gọi "CHÚNG NÓ LÀ CON GÌ". Lũ sinh vật chưa được đặt tên này đã tiến đến cái ngưỡng của bệnh điên cuồng. Trong mồm họ chất đầy tiếng chửi rủa, chất đầy những cặn bã thối tha nhất để sẵn sàng tuôn ra khi có dịp.

Câu hỏi vẫn đặt ra với chúng ta: HỌ LÀ GIỐNG GÌ?

Đọc Nguyễn Gia Kiểng, LM Trần Quý Thiện, và Matthew Trần ở trên, tôi cũng thắc mắc, không hiểu HỌ LÀ GIỐNG GÌ?. Tại sao họ không mở mắt ra mà nhìn để thấy đất nước Việt Nam ngày nay như thế nào. Trong “đất nước đói nghèo, tụt hậu, khổ đau, nhân quyền bị chà đạp” của những kẻ đầu tôm chống Cộng đến chiều này, hiện nay có khoảng 27 triệu chiếc xe gắn máy (nghĩa là trung bình cứ 3 người dân thì đã có 1 người sở hữu xe gắn máy), hơn 1 triệu xe hơi tư nhân trong đó có đủ các loại xe như Lexus, BMW v..v…. Saigon có khoàng 8 triệu dân và chính quyền Saigon đang quản lý hơn 4 triệu xe gắn máy, không kể vài trăm ngàn xe đang lưu hành nhưng không đăng ký với địa phương. Những hiểu biết trên và nhiều nữa về xã hội Việt Nam ngày nay là qua những cuộc tiếp xúc trực tiếp với người dân, với bạn bè và thân nhân, và qua báo chí, thống kê chính thức của các chính quyền địa phương..

Việt Nam ngày nay có hai mặt, mặt nổi và mặt chìm. Mặt nổi dễ thấy, còn mặt chìm thì khó thấy đối với những người về thăm quê hương trong một thời gian ngắn như tôi, nhưng chúng ta cũng có thể biết được phần nào nếu chịu khó hỏi han, nói chuyện với những tài xế taxi, hướng dẫn viên du lịch, những người bán hàng rong v…v… và điều rõ rệt là người dân địa phương không phải là không biết gì. Trái lại, họ biết rất rõ, và tự do nói ra thoải mái những điều họ biết về các nhân vật lãnh đạo, về chính trị, tham nhũng, tệ nạn xã hội, vấn đề giáo dục v…v… với những khách xa lạ như tôi.. Tôi chẳng thấy họ có vẽ gì là e sợ khi nói ra những những vấn đề như vậy. Báo chí cũng thẳng thắn nói ra những tệ nạn xã hội, những vấn nạn trong chính quyền v…v… Về mặt nổi thì phải nói rằng đất nước đã phát triển rất nhiều, vượt xa tình trạng dưới thời 2 nền Việt Nam Cộng Hòa khi xưa, về xã hội cũng như về nhân quyền, tự do. Trên khắp nước đường xá, cầu cống phát triển nhiều, cho nên vấn đề giao thông, chuyên chở hàng hóa mau chóng hơn trước. Miền Tây sông nước, những chiếc cầu nhỏ bắc qua sông lạch đã thay thế cho những cầu khỉ khi xưa.

Lẽ dĩ nhiên, tôi không thể ghi lại chi tiết về những điều tôi tìm hiểu về xã hội Việt Nam ngày nay và những tình cảm của tôi với đất nước, khoan kể đến những bức hình mà tôi chụp và những mẩu video mà tôi quay. Cho nên sau đây tôi chỉ ghi lại vài nét đặc biệt.

Trước hết, có thể nói Việt Nam ngày nay là nước tự do nhất thế giới về vấn đề … xe cộ lưu thông, ít ra là ở hai thành phố lớn là Hà Nội và TP Hồ Chí Minh. Số lượng xe gắn máy và xe hơi quá nhiều, đứng trên cao có khi nhìn không thấy đường xá đâu, vì xe phủ kín tất cả. Cảnh kẹt xe thường xuyên xảy ra nên xảy ra tình trạng người lái xe mô tô cứ thấy chỗ nào đường trống là chạy, nếu dưới đường không còn chỗ thì leo lên lề đường chạy. Xe mô tô đi ngược chiều và coi đèn đỏ như đèn xanh không phải là chuyện lạ. Người dân có thể qua đường bất cứ chỗ nào, khách du lịch không có kinh nghiệm thì không tài nào có thể qua đường nổi nếu cứ chờ cho hết xe hoặc đèn đỏ. Tôi không có vấn đề băng qua đường vì theo người dân, cứ đi, đi từ từ, ngó trước ngó sau, và với cảnh xe chạy như vậy thì xe chạy không thể nào chạy nhanh và họ sẽ tránh mình chứ mình không phải tránh họ. Có một bà đầm muốn qua đường mà không biết cách, sợ, nên phải thuê một xe taxi đi đến đầu phố rồi quay trở lại để qua bên đường bên kia. Xe taxi, xe tư nhân có thể quay vòng lại (U-turn) bất cứ chỗ nào có thể được, tuy rằng phía đường bên kia đông nghẹt xe. Cứ tiến ra từ từ và xe bên kia sẽ nhường.

Tôi không biết rõ số lượng xe taxi nhưng chắc chắn là phải rất nhiều, vì 24 giờ trên 24, muốn gọi lúc nào cũng có. Ở TP Saigon có hai hãng Vinasun và Mai Linh đáng tin cậy. Ở Hà Nội thì Hanoi Tourist và Mai Linh. Nhưng lâu lâu cũng gặp một taxi dù, máy đo tiền nhảy vô tội vạ, và người đi nếu không biết đường thì rất có thể giá taxi tăng gấp đôi hoặc hơn nữa vì tài xế đi theo con đường dài và vòng vo nhất. Tôi vốn người Hà Nội nên đường sá khá thuộc, đôi khi còn phải chỉ cho một chú tài xế taxi mới vào nghề nên chưa thuộc đường nên đi đường nào, và có thể đi vòng để tránh kẹt xe.

Nói chung thì đời sống người dân trên toàn quốc tương đối khá hơn trước nhiều. Điều này thật là rõ rệt, ít ra là trong các thành phố lớn như Saigon, Hanoi, nếu ta để tâm quan sát người dân ăn mặc, số khách trong những quán ăn tương đối đắt tiền, các nhà hàng ăn tự chọn (buffet).. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Việt Nam không có người nghèo, lợi tức ở dưới mức nghèo. Nhưng kế hoạch xóa đói giảm nghèo của Nhà Nước khá thành công, theo thống kê của ngoại quốc. Sức sống của người dân VN thật là mãnh liệt, tấp nập từ sáng sớm đến tối mịt. Một hiện tượng tôi không hiểu nổi là tối chủ nhật mà xe mô tô vẫn chạy tràn ngập đường phố, đa số là giới trẻ, có khi rất trẻ, không biết bao nhiêu tuổi và đã đủ tuổi lái xe mô tô chưa. Các cô cậu đứng xếp hàng dài trước tiệm kem ở đường Tràng Tiền để mua kem ăn. Tại sao họ không ở nhà mà lại cứ đổ ra đường, chạy lòng vòng cho tốn xăng. Tìm hiểu thì có người giải thích, ở nhà ngộp (có lẽ vì nhà chật hẹp và không đủ tiện nghi) nên ra đường cho thoải mái. Có thể nói không ai là không có điện thoại cầm tay, kể cả những người buôn thúng bán mẹt hay bán hàng rong. Ở trong những khu xá mà cư dân và người bán hàng quen thuộc nhau thì bạn có thể ngồi nhà mua hàng qua điện thoại cầm tay, từ một bó hoa, một nải chuối, một cân thịt, một con cá cỡ bao nhiêu, hay một bó rau muống v…v…, người bán sẽ chọn hàng tươi tốt, chỉ mươi phút sau là họ sẽ mang tới tận nhà.

Đời sống số đông người dân thật vất vả, đầu tắt mặt tối, trừ những quan chức lớn và các đại gia. Nhưng người dân có vẻ thoải mái trong cuộc sống quen thuộc đó trong một đất nước thanh bình, ngày càng phát triển. Họ nói chuyện thời sự, chính trị, tham nhũng v…v… nhưng nói để mà nói chứ chẳng mấy quan tâm đến những vấn đề này. Chẳng có mấy người quan tâm đến dân chủ hay tự do ngôn luận hay tự do tôn giáo, những chiêu bài của vài chính khách sa-lông, những người không hề có hậu thuẫn của dân chúng. Đối với những người hiểu biết thì họ biết rất rõ, hung hăng nói bậy trong Tòa như Nguyễn Văn Lý thì không phải là tự do ngôn luận, thắp nến cầu nguyện với búa kìm và xà beng, cản trở lưu thông thì không phải là tự do tôn giáo. Hỏi về tên tuổi của những nhà tranh đấu cho dân chủ, tự do ngôn luận, tự do tôn giáo ở trong nước, mà giới chống Cộng ở hải ngoại thổi phồng quá đáng, chẳng có mấy người biết đến. Cũng có người biết nhưng chỉ biết lơ mơ và không hề có một ý niệm nào về những người này. Họ chỉ muốn yên ổn làm ăn, sống theo nếp sống của họ, đừng có ai làm phiền đến họ, thoải mái tự do đi lễ nhà thờ hay lễ Chùa. Nhưng trời chẳng chiều người, vì ở một số địa phương, nạn cường hào ác bá vẫn tồn tại, cướp đất của dân sau bình phong quy hoạch nọ kia, thu hồi một phần tiền cứu trợ của dân. Cường quyền đã thắng công lý. Mong Nhà Nước quan tâm nhiều hơn đến những tệ nạn xã hội này và giải quyết thỏa đáng cho người dân.

Ai cũng biết tham nhũng là một quốc nạn nếu cứ để nó tự do phát triển mà không kiềm chế. Tham nhũng bắt nguồn từ vô minh vì không ý thức được luật vô thường trong vũ trụ. Không ai có thể sống mãi và khi chết chẳng ai mang theo được cái gì. Chỉ trong vòng vài chục năm nữa là chẳng có ai quan tâm đến ông A, bà B ở nhà như thế nào, đi xe gì, ăn cái gì, uống rượu gì, có bao nhiêu vợ nhỏ hay chồng hờ. Cái chân lý này có ngay trước mắt mà tại sao con người không nhìn thấy, vẫn cứ lao đầu vào những chuyện phù du vô lương tâm trước dân nghèo. Có đáng không và lương tâm có yên ổn không. Ngày xưa tôi có đọc bài “Hai Khuôn Mặt” [Les deux visages] trong một cuốn sách Pháp nào đó, không còn nhớ. Đại khái câu chuyện là một người soi gương thấy khuôn mặt mình hồn nhiên rạng rỡ như một thiên thần. Sau một thời gian, soi gương lại thấy mặt mình như quỷ. Chẳng cần nói chúng ta cũng hiểu trong thời gian đó ông ta đã làm những gì. Tôi hi vọng những người còn đôi chút lương tâm sẽ biết ngừng ở đâu và ngày ngày hãy soi gương, nhìn kỹ vào khuôn mặt mình..

Việt Nam có nhiều chuyện lạ. Có một đoạn đường Đại La Thành “đắt nhất hành tinh”. Đó là nhận định chính xác của người dân. Lề đường hay vỉa hè thường là chỗ đậu xe gắn máy, tuy ở một số đường phố, Hàng Ngang, Hàng Đào v…v.. có bảng cấm. Điều quái gở nhất là vấn đề học sinh, từ mẫu giáo lên trên đều phải đi học thêm. Hiện tượng này có thể chỉ có trong các thành phố lớn. Thiên chức của nhà giáo trở thành thương chức. Ai cũng biết giáo dục là nền tảng xây dựng nước và giữ nước. Một nền giáo dục èo ẹt, nhồi nhét thì làm sao học sinh, sinh viên phát huy được những sáng kiến. Chỉ có thể đi bắt chước người chứ không có sáng tạo. Cái khó nó bó cái khôn, đạo đức nghề nghiệp trở thành thứ yếu, cơn sốt kinh tế đã làm cho những giá trị xã hội đảo lộn. Thời nào cũng vậy và ở đâu cũng vậy, kể cả ở Mỹ, lương giáo chức bao giờ cũng thấp so với những nghề nghiệp trí thức khác như bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư v…v... Nhà giáo không cần gì hơn là có mức lương đủ sống để thi hành nhiệm vụ truyền lại kiến thức của mình cho lớp sau, và khuyến khích lớp sau hãy tiến xa hơn chính mình. Trò có hơn Thầy thì đất nước mới tiến bộ được. Thống kê mới nhất trình chiếu trên đài ABC cho thấy học sinh ở Thượng Hải, Trung Quốc, chiếm giải nhất về ba bộ môn: Toán, Khoa Học, và Văn chương. Trong 5 nước đứng đầu có Singapore và Nhật. Mỹ tụt xuống hạng 30. Phải nói Trung Quốc, Singapore, Nhật Bản đã coi trọng nền giáo dục quốc gia như thế nào. Hi vọng Nhà Nước quan tâm đến nền giáo dục quốc gia nhiều hơn nữa, và đãi ngộ giáo chức cho xứng đáng với thiên chức của họ.

Văn hóa Coca-Cola, đặt những giá trị xã hội trên tình dục (sex), tiền (money), và bạo lực (violence) đã ảnh hưởng phần nào đến Việt Nam. Giới trẻ mặc T-shirt thường phải có một câu tiếng Anh ngớ ngẩn trên đó. Chiếc áo dài duyên dàng đã bị thay thế phần nào bởi những quần Jean ống chật, để lòi cả rốn cả mông ra, cho như vậy là văn minh tiến bộ. Mặc Jean có thể thuận tiện trong những công việc hàng ngày, nhưng đâu cần phải khoe rốn khoe mông. Đám cưới thì cô dâu ăn mặc lòe xòe, đầm chẳng ra đầm, Việt chẳng ra Việt, vào nhà thờ làm đám cưới cho bảnh, mất tất cả những vẻ nghiêm trang, trang trọng truyền thống. Phim ảnh Nam Hàn, đừng có gọi là Hàn Quốc, vì vứt Bắc Hàn đi đâu, có ảnh hưởng rõ rệt của văn hóa coca-cola. Nhưng rất hấp dẫn nếu chúng ta chỉ nhìn bề ngoài. Diễn viên trai gái trẻ đẹp, quần nọ áo kia, nhà cửa sang trọng để thu hút những kẻ vọng ngoại không có đầu óc, chỉ biết nhìn bề ngoài, không quan tâm gì đến nội dung cuốn phim. Có gì là đạo đức trong đó? Con trai, con gái đều thuộc loại đi ăn mày tình yêu. Không được thì vò đầu, khóc lóc, đâm đầu đi uống rượu, nôn ọe hay say khướt, hay vào nhà thờ cầu nguyện với một người Do Thái đã chết tám hoánh từ 2000 năm nay, bộ xương khô cùng vợ con mới tìm thấy ở Jerusalem. Đối thoại thì ngớ ngẩn đần độn và vô lý đến buồn cười. Chuyện phim thì làm để câu khách, bịp bợm. Nhà nghèo rớt mồng tơi, nợ đìa, nhưng lại đòi đi du lịch Hawai. Hơi một tí thì bỏ đi Mỹ học, tưởng rằng vào đại học Mỹ dễ lắm hay sao, mà muốn vào học lúc nào cũng được, hoặc sang Mỹ sống, làm như bố Mỹ, muốn nhập cảnh lúc nào cũng được, ở bao lâu cũng được.. Những điều cực kỳ vô lý và ngu xuẩn này có đầy trong các phim truyện. Con trai thì thô lỗ, lôi kéo bạn gái sềnh sệch, và bạn gái cử để yên bị lôi như lôi chó. Đàn bà cao sang mấy cũng túm tóc nhau uýnh lộn. Đó là văn hóa Nam Hàn nhưng chẳng có mấy người quan tâm mà chỉ nhìn vào mấy tên ranh con đẹp trai, mặt non choẹt mà làm giám đốc, trưởng phòng nọ kia, và mấy đứa con gái, tán trai trắng trợn mà không biết ngượng, mở miệng ra là cúi đầu “xin lỗi”, tuy chẳng có lỗi gì, bị mẹ chồng tát một cách rất vô lý cũng cúi đầu “con xin lỗi” v…v… Tiến bộ kỹ thuật đến đâu cũng không xóa bỏ được hình ảnh của một nền văn hóa hạ lưu qua các phim truyện. Loáng thoáng phim Việt Nam cũng bắt chước mấy cái dỏm của phim Nam Hàn.

Sau mấy lần về thăm quê hương, đi khắp ba miền và cả cao nguyên, tôi thấy đất nước quả thật là đẹp. Người dân hiền hòa và hiếu khách. Tôi đã sống ở Mỹ trên 30 năm nhưng chưa bao giờ tôi có ý tưởng điên rồ là so sánh Mỹ với Việt Nam, và nhất là chưa bao giờ có ý tưởng chê bai sự nghèo khổ, kém phát triển của đất nước sau mấy chục năm chiến tranh. Bởi vì tôi nghĩ, nếu tôi còn ở lại quê hương thì tôi cũng thế thôi, cũng hòa mình trong nhịp sống của người dân. Cho nên tôi coi những người mở miệng ra là chê bai Việt Nam và những vấn nạn xã hội chỉ là những kẻ không có mấy đầu óc, vì thời thế nên sống ở nước ngoài, quay đầu lại với đất nước, và thực ra họ cũng chẳng biết gì về cái quốc gia mà họ đang sống trong đó, khoan nói là họ không có tư cách để nói về Việt Nam.

Tôi cảm thấy khá buồn cười vì có một số mở miệng ra là chống Cộng mà đáng lẽ ra họ phải cám ơn Cộng. Thử hỏi, nếu không có Cộng thì họ có được ở những căn nhà giá cả triệu đô-la, đi xe tốt, và con cái học hành thành công, tốt nghiệp từ những đại học lớn của Mỹ. Ở lại trong nước thì đến đời nào họ mới có được một căn nhà như vậy, một chiếc xe như vậy, và con cái họ thì bao giờ được vào các trường đại học lớn ở Mỹ để học. Nếu có được phần nào như vậy thì cũng lại do ăn hối lộ, tham nhũng. Hay cũng lại như mọi người dân trong nước? Bảo là họ yêu nước nên chống Cộng? Tôi hoàn toàn nghi ngờ điều này. Họ chống vì hận thù cá nhân hoặc vì cuồng tín tôn giáo, bất kể Cộng đã cất đi cho hơn 80 triệu người dân gánh nặng của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ. Vì lý tưởng quốc gia chăng, nhưng bản chất lý tưởng quốc gia là gì? Ai có thể trả lời thỏa đáng cho tôi. Quốc gia của mấy người là quốc gia dưới cái dù của Pháp, là quốc gia của tên phán quan Tây Ban Nha Ngô Đình Diệm, mà chính quyền của ông ta đã giết 300000 người trong mưu đồ Ca-tô hóa miền Nam sau bình phong chống Cộng, giết hại người kháng chiến yêu nước, một điều mà Hiệp Định Geneva đã nói rõ là cả hai phe đều cấm trả thù những người theo Việt Minh hay theo Quốc gia. CS đã tôn trọng điều khoản này, nhưng quốc gia thì sao? Hay là quốc gia của Nguyễn Văn Thiệu dưới cái dù của Mỹ. Lý tưởng quốc gia được bao nhiêu phần trăm dân chúng ủng hộ. Chúng ta hãy nghe luận điệu của LS. Lê Duy San:

Cuộc chiến Việt Nam mặc dầu đã được kết thúc trên ba chục năm nay, nhưng nhiều người vẫn còn tự hỏi, “Quân đội của chúng ta hùng mạnh như vậy, tinh thần chiến đấu của quân đội chúng ta anh dũng như vậy, nhiều quân nhân còn xâm chữ “Sát Cộng” vào cánh tay, còn đồng bào ta thì sợ Việt Cộng như cùi, như hủi, bọn chúng tới đâu là đồng bào ta bỏ chạy tới đó, vậy mà tại sao chúng ta lại thua Cộng Sản ? ”

Chỉ có người ngu mới tự hỏi như vậy chứ còn người hiểu biết thì đã biết rõ nguyên nhân từ lâu rồi. Hãy bỏ nghề LS, trở lại trường học để học về lịch sử cận đại Việt Nam. Một câu hỏi ngắn: Nếu đúng Miền Nam được đa số người dân ủng hộ, làm hậu thuẫn, sợ Việt Công như cùi như hủi, thì làm sao Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam có thể sống sót và phát triển ở miền Nam, làm sao có hệ thống đưởng hầm Củ Chi, làm sao có Tết Mậu Thân, và cuối cùng làm sao chỉ trong 55 ngày của mùa Xuân 1975, cả một quân đội buộng súng, cả một chính phủ tan hàng (trước cả khi tướng Dương Văn Minh ra lệnh ngưng bắn !) v…v…, khiến cho quan thầy Mỹ phải tính chuyện rút lui trong danh dự, ít ra là ở ngoài mặt, chứ trong thực tế thì ai cũng nhớ ngày chót, Martin phải leo lên trực thăng ở nóc Tòa Đại Sứ để “rút lui trong danh dự”? Những lời nói khoa trương huênh hoang một cách ngu xuẩn như trên của ông LS không thể làm thay đổi được sự thật lịch sử.

Việt Nam có nhiều vấn nạn cần phải giải quyết và có thể giải quyết được nếu lãnh đạo các cấp quan tâm đến đời sống của người dân hơn nữa. Việt Nam còn nhiều chuyện đáng nói nhưng không làm sao nói hết được nên tôi xin sang các đề mục khác.

Trong thời gian ở Hà Nội tôi có ghé qua khu đất nổi tiếng cách đây mấy năm, nổi tiếng với ông Tổng Kiệt nhục nhã và sự cuồng tín của đám con chiên. Có vài hình ảnh đáng coi.

Nhà Thờ Lớn Hà-Nội. Xây trên đất ăn cướp của Chùa Báo Thiên. Cảnh phụ huynh chờ đón con đi học về trước nhà thờ cửa đóng then cài.

Đây là khu đất của Tòa Khâm Sứ, vốn là đất ăn cướp của Phật Giáo, nơi mà ông Tổng Kiệt đã huy động giáo dân gồm cả đàn bà, con nít, đến cầu nguyện hiệp thông với búa, kìm và xà beng, để đòi lại cho Vatican. Nay là một công viên với tòa nhà thư viện.

Đây là Tổng Hành Dinh của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Bên cạnh là khu đất của Tòa Khâm Sứ của các khâm sứ thực dân trước đây.

Tôi vẫn phải nhớ ơn ông Tổng Kiệt nhục nhã, vì nhờ có ông qua vụ đòi đất ở Tòa Khâm Sứ và vài nơi khác mà người dân Việt Nam đã nhìn ra bộ mặt nô lệ, phi dân tộc, phi tổ quốc của Giáo hội Ca-tô Rô-ma Giáo tại Việt Nam. Chúng ta còn nhớ ông Tổng Kiệt đã bất chấp lời khuyên xây dựng của chính quyền, kéo dài màn cầu nguyện, nhưng chỉ với một văn thư của Hồng Y Bertone ở Vatican ban xuống là cả đàn cả lũ ríu rít dẹp cờ xí, búa kìm và xà beng, về cố thủ dưới chân cây thập ác.

Ở hải ngoại người ta đưa ra luận điệu ngụy biện là cuộc thắp nến cầu nguyện mục đích chỉ là ngăn chận các quan chức chia chác nhau mảnh đất đó. Nhưng sự chia chác đất dân đã từng xảy ra khắp nơi từ trước, sao chẳng thấy giáo dân vác búa kìm và xà beng đến đòi để ngăn chận. Nếu may ra, chính quyền nhượng bộ, đòi được thì lại dâng cho Vatican, đơn giản chỉ có vậy thôi.

Tôi cũng đã đến thăm khách sạn Hilton, nơi McCain ở miễn phí khi bị bắt làm tù binh. Có hình ông ta trở lại thăm nơi này. Có vài tấm hình chứng tỏ cả thế giới phản đối cuộc xâm lăng của Mỹ vào Việt Nam.

Dân Pháp biểu tình ủng hộ Việt Nam

Dân Mỹ biểu tình chống chiến tranh:
Hãy ngưng leo thang chiến tranh; 
Mỹ hãy ra khỏi Việt Nam

Ngày quốc tế chống chiến tranh Việt Nam

 

Tôi cũng đi thăm Chùa Bái Đính, ghé qua Hoa Lư, rồi đến thăm nhà thờ Phát Diệm.


Nhà thờ Phát Diệm với mái cong, biểu thị tinh thần
Dân tộc của Linh Mục Trần Lục, người đã dẫn 5000
giáo dân đi giúp thực dân Pháp để hạ căn cứ địa kháng 
chiến Ba Đình của anh hùng chống ngoại xâm Đinh Công Tráng

Trong chuyến về Việt Nam kỳ này tôi có tham dự đi mấy “tour”: Ở miền Nam đi thăm miền Tây Nam: Hà Tiên, Cần Thơ, Phú Quốc và Rạch Giá. Sau đó đi Campuchia và ở miền Nam, lấy tour đi Thái Lan. Tôi nghĩ không cần phải mô tả những chuyến đi tham quan này. Vì phải đi nhìn thấy tận mắt mới thấy và cảm nhận được những hình ảnh như Chùa Hang (Hải Sơn) ở Hà Tiên, Bến Ninh Kiều và sinh hoạt của người dân ở chợ nổi Cái Răng ở Cần Thơ, những chiếc cầu dài, hoành tráng như cầu Mỹ Thuận, cầu Cần Thơ, bãi biển Phú Quốc v..v.. Cảnh hùng vĩ của Angkor Wat, Hoàng Cung, Chùa Vàng Bạc, và sinh hoạt trên nước của một cộng đồng người Việt trên Biển Hồ ở Campuchia. Bãi biển Pattaya, Phật 4 mặt, chùa Thuyền Wat Yannawa, Núi Phật Vàng với tượng Phật cao 140 m, tạc thẳng vào vách núi, dát vàng v…v…ở Thái Lan.

Nhưng có vài sự kiện tôi muốn nói đến. Đó là ở Campuchia có một bức tượng hai quân nhân CS Việt Nam được dựng lên để ghi ơn CS Việt Nam đã sang dẹp tan CS Pol Pot.

 

Bức tượng ghi ơn CS Việt Nam ở thủ đô Phnom Penh

Ở Thái Lan tôi muốn nói đến Pattaya. Trước khi đến Pattaya, Thái Lan, hướng dẫn viên du lịch cho biết, cảnh đặc biệt ở Pattaya là cứ mỗi ông Tây già là có một cô gái Thái trẻ cặp kè bên cạnh. Mà quả nhiên đúng như thế thật. Hỏi ra thì được biết, đó là sản phẩm văn hóa của lính Mỹ để lại. Trước năm 1962, Pattaya là một thành phố hiền hòa thiên về ngư nghiệp. Trong cuộc chiến chống Việt Nam, Mỹ có vài căn cứ không quân dùng để oanh tạc Việt Nam. Và Pattaya là nơi để lính Mỹ nghỉ trước khi tiếp tục đi thả bom. Lính Mỹ đi đến đâu thì đĩ điếm phát triển đến đó. Lý do là tiền đô la rất hấp dẫn đối với dân nghèo, và cái nghề cổ nhất thế giới, ít ra là có từ trong Thánh Kinh của Ki Tô Giáo (chuyện về Tamar), là nghề hái ra tiền. Ngày nay Pattaya nổi tiếng là “sin city”. Con gái ngồi bầy hàng cả đống, nhưng du khách Á Đông đừng có mơ mộng được họ mời gọi. Họ chỉ nhắm vào những ông Tây (nói chung là Âu, Mỹ) già. Những người có tiền đều gửi con đi nơi khác học vì không muốn chúng bị ảnh hưởng xấu của xã hội Pattaya. Chúng ta cũng không nên quên là sau 1965, khi Mỹ bắt đầu đổ quân vào Việt Nam, thì gái điếm đứng cao nhất trong bậc thang xã hội ở Nam Việt Nam. Thứ nhì là mấy ông Cha, Chúa thứ hai. Câu truyền tụng trong dân gian này chắc cũng chưa ai quên.

Trong chuyến đi Việt Nam này tôi đã bỏ sót vấn đề sinh hoạt ăn chơi ban đêm ở các thành phố lớn như Saigon hay Hà Nội. Lý do rất đơn giản, vì tôi không biết gì về những sinh hoạt này. Ở tuổi tôi thì 9, 10 giờ tối đã lên chuồng rồi, chậm hơn gà vài tiếng. Vả lại từ xưa tới nay, ở Việt Nam cũng như ở Mỹ, tôi chưa bao giờ bén mảng đến phòng trà ca nhạc. Làm nghề giáo, nhất là nghề giáo ở Việt nam, có những ràng buộc tinh thần và đạo đức mà mình không thể vượt qua.

Vài lời nói cho rõ: tôi không thích Cộng sản nhưng tôi không chống Cộng. Ngày xưa tôi đã chống nhưng ngày nay tôi thấy không có lý do để chống. Đối với tôi, Cộng sản đã đi vào quá khứ. Nhưng vẫn có những Chu Tất Tiến, Lữ Giang v…v… vẫn tiếp tục chụp mũ tôi hay Giáo sư Nguyễn Mạnh Quang là thiên Cộng hay làm tay sai cho Cộng. Họ chẳng biết gì về chúng tôi mà cứ nói như bò rống.

Họ khờ đến độ không hiểu rằng bây giờ Việt Nam đâu còn là Cộng Sản (Hình như sau nầy, khi Vatican thỏa hiệp với Hà Nội rồi thì Tú Gàn cũng “nhận” ra được điều nầy). Hãy về VN mà coi xem có cái gì có thể gọi là Cộng sản không. Đảng Cộng sản vẫn còn nhưng đó chỉ là một cái tên, không hơn không kém. Cứ dài mồm ra chống Cộng hay chụp mũ người khác là Cộng sản khi không còn Cộng sản và ở nơi không có Cộng thì có phải là điên không? Họ chỉ là những con bò mộng Tây Ba Nha màu đen, mỗi khi không đồng ý với ai nhưng không đủ trình độ phản biện, nên đeo cặp kính màu đỏ vào rồi húc càn. Chỉ có vậy thôi.

Những người đó cần phải học thuộc lòng câu sau trên tờ Orange County Register, tôi có thêm vào những cụm từ trong dấu ngoặc:

Những người chống (Cộng) [hay người Công giáo] có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào là cộng sản [hay chống Công giáo] thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ rõ ràng là các người thiếu học vấn (và nhiều khi còn thiếu giáo dục).

(Do you protestors [or Catholics] realize how ignorant it sounds to utilize and accuse someone of being a communist [or anti-catholic] in today's world? It's outdated and clearly demonstrates your lack of education.)

Ai không đồng ý, xin mời lên tiếng.

 

Trần Chung Ngọc

20 tháng 12 2010

Câu chuyện tình yêu Triều Tiên- Việt Nam


 

Một tình yêu anh hùng

Lưu Quang Định

Từ 3 năm nay, người dân khu tập thể Thành Công (Hà Nội) đã quen với hình ảnh một người đàn ông Việt trung niên cùng một phụ nữ Triều Tiên dáng gầy gò xách làn đi chợ mua cải thảo, ớt tươi về  làm món kim chi. Không nhiều người biết cặp tình nhân lặng lẽ đó đã có một cuộc tình bão tố kéo dài hơn ba mươi năm trời, và chỉ có nghị lực phi thường, quyết tâm sắt đá mới giúp họ đến được với nhau, thuộc về nhau...

Phạm Ngọc Cảnh và Ri Yung Hi tại
Triều Tiên năm 1971. 

Hoa cúc dại ở Hàm Hưng
Hàm Hưng là một thành phố nhỏ nằm ở phía đông Bình Nhưỡng (thủ đô nước CHDCND Triền Tiên), sát bờ biển. Mùa hè năm 1971,  Phạm Ngọc Cảnh - chàng sinh viên VN học năm thứ ba Trường Đại học Công nghiệp Hoá học Hàm Hưng về thực tập tại NM phân đạm Hàm Hưng. Cảnh thực tập trong phân xưởng máy nén khí dưới tầng 1. Còn Ri Yung Hi, cô gái Triều Tiên ấy làm việc ở phòng phân tích hoá, trên tầng hai. Cô thường mặc bộ quần áo công nhân màu xanh, tóc cắt ngắn, gương mặt xinh xắn. Còn anh là một chàng trai Việt với vầng trán rộng, đôi mắt sáng và trái tim đầy nhiệt huyết cứ ngỡ rằng mình đã muốn thì không gì cản trở được.

Một tình yêu sét đánh. Thời gian tìm hiểu không dài. Chỉ là những buổi thứ bảy, chủ nhật được nghỉ về thăm nhà Ri Yung Hi, hay đi dạo dọc bờ biển. Nhưng đến hết 3 tháng thực tập, hai người đều đã hiểu rằng họ không thể sống thiếu được nhau.

Tình yêu giữa một người con trai và một người con gái lẽ ra là hết sức bình thường. Thế nhưng trong hoàn cảnh lúc đó lại là chuyện bị cấm tuyệt đối.  Đất nước VN lúc đó đang có chiến tranh, nhiệm vụ của lưu học sinh là tập trung học tập để về phục vụ tổ quốc. Đối với nước bạn, mọi chuyện còn nghiêm khắc hơn.

Đầu năm 1973,  Cảnh tốt nghiệp về nước. Buổi tối cuối cùng hai người đi chơi với nhau, Cảnh rủ cô - bông cúc dại ở Hàm Hưng - về VN với anh. Cô bảo làm thế nào đi được? Cảnh nói: Ước gì cho em vào vali đưa lên tàu mà đi cùng. Cô nói: "Phải xa anh em chết mất. Nhưng dù sao em cũng đợi anh, yêu anh mãi mãi!".

Thấy người yêu buồn, Cảnh an ủi: Thôi, anh về VN ra chiến trường chiến đấu vài năm. Hết chiến tranh, mọi việc thay đổi, anh sẽ quay lại đón em". Khi đoàn tàu liên vận quốc tế hú còi rời ga Bình Nhưỡng, cả hai đều tin rằng xa cách sẽ chỉ là 3 năm mà thôi. Thực tế ông trời đã thử thách họ gấp mười lần hơn thế...

31 năm và 40 lá thư
"Ngọc Cảnh yêu thương!
... Yung Hi không chịu nổi việc để Ngọc Cảnh ra đi nên đã ốm mất cả tháng trời. Sốt 40 độ C mà vẫn mơ thấy Ngọc Cảnh. Mẹ bảo Yung Hi chết mất thôi con ơi rồi mẹ cũng khóc, nghỉ làm ở trạm điều dưỡng để chăm sóc cho em... Thấy em vừa chợp mắt lại khóc mẹ bảo với em Yung Hi thế là lại mơ thấy Cảnh rồi và đánh thức dậy, lúc ấy em thấy  mẹ nước mắt cũng lưng tròng. Không có anh Cảnh cuộc sống Yung Hi là như thế, bất hạnh biết bao nhiêu...".

Đây là một trong hơn 40 bức thư đầy chan chứa yêu thương, đau khổ của Ri Yung Hi mà anh Cảnh đến nay vẫn lưu giữ nguyên vẹn. Còn thư từ anh gửi sang Triều Tiên thì Yung Hi đã phải đốt tất cả sau khi đọc để giữ bí mật. Bí mật là hai chữ mà cặp tình nhân này hiểu rằng lúc nào cũng phải nhớ. Thậm chí anh Cảnh không dám viết thư trực tiếp cho Yung Hi mà phải gửi qua bà mẹ. Trong thư anh cũng không đề tên Việt mà phiên âm tên mình ra tiếng Triều Tiên, thành Pơm Nốc Kiêng - một cái tên con gái. Phải cẩn thận bởi nếu mọi chuyện lộ ra, rất có thể Ri Yung Hi sẽ vĩnh viễn không còn được liên lạc với anh nữa.

Phê chuẩn của Quốc hội
Để giữ được liên lạc thường xuyên với tổ quốc của người mình yêu, Phạm Ngọc Cảnh đã làm tất cả: Bỏ công việc kỹ sư ở Tổng cục Hoá chất để chuyển sang làm việc bên ngành TDTT, bộ môn taekwondo. Chạy vạy các cửa thành lập Hội Hữu nghị Việt - Triều. Cứ mỗi lần nghe tin Triều Tiên bị thiên tai, mất mùa, anh lại miệt mài đi vận động quyên góp lương thực, quần áo, thuốc men để gửi sang giúp đỡ...

Năm 1992, gần hai mươi năm sau khi chia tay người yêu, có một lần Phạm Ngọc Cảnh cùng đoàn taekwondo VN sang Bình Nhưỡng thi đấu. Anh đã mang theo thật nhiều quà bánh, thuốc men, quần áo... để tặng Yung Hi, đã liên hệ với một người bạn làm trong Bộ Ngoại giao Triều Tiên với hy vọng có thể gặp được cô. Nhưng hy vọng đó đã không thành. Hàm Hưng cách Bình Nhưỡng chỉ 300km, bằng từ HN vào Vinh thôi, nhưng anh không thể lên tàu đi tìm cô vì muốn ra khỏi thành phố phải được cấp giấy thông hành. Muốn gửi quà cũng không được vì không ai dám chuyển...

... và tại căn hộ ở Hà Nội - tháng
2.2006.
 
Năm 2001, Chủ tịch Quốc hội Triều Tiên Kim Yeang Nam sang thăm chính thức VN, Phạm Ngọc Cảnh lần đến nhờ người phiên dịch tên là Park Sang Kim tìm tin tức Ri Yung Hi. ít lâu sau có thư từ Triều Tiên gửi sang báo rằng cô đã đi lấy chồng rồi.  Nhưng sau đó lại có thư xin lỗi, địa phương báo nhầm. Đến tận năm 2002, lại có tin rằng cô đã bị ốm chết 10 năm rồi. Được tin, Cảnh khóc hu hu. Nhưng thật may, bạn bè bên Triều Tiên lại báo lại người chết là cô em ruột chứ không phải Ri Yung Hi.

Suốt một thập niên từ năm 1992 (khi anh bắt đầu công khai hoá mối tình của mình với gia đình, bè bạn) đến năm 2002 (khi được phía bạn đồng ý), không thể nhớ hết Cảnh đã gặp bao nhiêu quan chức, đã viết bao nhiêu lá đơn gửi Bộ Ngoại giao, Quốc hội, Nhà nước hai nước Việt - Triều nhờ can thiệp...

Tháng 8.2002, Phạm Ngọc Cảnh dẫn đoàn VĐV taekwondo HN sang tập huấn và thi đấu ở Seoul (Hàn Quốc). Một chiều ra thăm Bàn Môn Điếm, vĩ tuyến 38 chia cắt hai miền đất nước  Triều Tiên. Đứng bên này con sông áp Lục nhìn sang bờ bên kia mờ mờ sương khói, bỗng dưng anh thấy sốt ruột khủng khiếp. Phải về, phải về ngay. Về đến HN vài hôm, anh được Bộ Ngoại giao gọi đến, trao cho một bức công hàm của Đại sứ quán Triều Tiên. Đọc những dòng chữ mừng vui mà Cảnh không tin ở mắt mình: "Uỷ ban Thường vụ Hội nghị Nhân dân Tối cao nước CHDCND Triều Tiên đã phê chuẩn việc kết hôn của ông Phạm Ngọc Cảnh công dân VN với Ri Yung Hi, công dân Triều Tiên ngày 14.8.2002...".

Nhận được tấm giấy, Cảnh lập tức mua vé tàu "một mình một ngựa" sang Bình Nhưỡng, không quên mang theo bánh kẹo, chè, thuốc lá, rượu để làm đúng thủ tục của một chú rể đi hỏi vợ. Ngày 1.10 tàu đến nơi. Đến ngày 17.10, phía bạn báo Ri Yung Hi đã lên. Anh ra khách sạn Tuổi Trẻ gặp cô. Khi đi  thang máy lên đến tầng 25, cửa phòng mở ra, hai người mừng mừng tủi tủi nhìn thấy nhau. Bông cúc dại ngày nào nay gầy, đen, khi cười đầy những nếp nhăn ở đuôi mắt. Còn anh thì đã là người đàn ông trung niên, tóc bảy phần muối ba phần tiêu. Nàng Juliette đã 55 tuổi, còn Romeo 54. Như vậy  họ đã xa nhau 31 năm, 10 tháng, 17 ngày.

Vĩ thanh ở Hà Nội
Chắc nhiều bạn đọc cũng tò mò muốn biết sau khi đoàn tụ, cặp tình nhân say đắm ấy sống như thế nào, có hạnh phúc không, hay như người ta nói "tình chỉ đẹp khi còn dang dở, lấy nhau rồi tình nham nhở lắm ai ơi?".

Tết vừa qua, tôi được vợ chồng Phạm Ngọc Cảnh - Ri Yung Hi (tên VN vẫn gọi là Lý Vĩnh Hỉ) mời cùng ăn bữa cơm trưa. Cá kho, thịt đông, giò VN. Kim chi, rong biển và đũa vuông  xứ Triều. Một bữa cơm và một cuộc sống bình thường như bao cặp vợ chồng Việt khác. Ngày ngày anh Cảnh dắt chiếc xe máy Peugeot 103 màu trắng đi đến Sở TDTT HN làm, nơi anh là Trưởng bộ môn môtô - xe đạp. Những lúc có cuộc đua xa, đi xuyên Việt hay theo vòng cung Tây Bắc, anh cho chị cùng đi.

Có một dạo chị đi bán hàng thuê cho một cửa hàng chăn ga gối đệm Hàn Quốc, có lúc đi dạy tiếng Hàn... Năm ngoái, chị đi bộ ngoài đường bị cành cây rơi vào đầu, phải nằm cấp cứu, khâu mười mấy mũi. Anh túc trực bên chị ngày đêm trong bệnh viện và từ đó không để chị phải đi làm nữa. Anh lắp truyền hình cáp có kênh KBS, Ariang cho chị xem, mua sách tiếng Hàn cho chị đọc... Căn hộ tuềnh toàng của họ (nơi vợ chồng Cảnh sống cùng cha và người em gái của anh) tuy không giàu của cải nhưng luôn đầy ắp tình yêu. Điều chạnh lòng duy nhất - mà tôi cũng không dám hỏi anh chị - nếu có có lẽ là thời gian nghiệt ngã kéo quá dài đã không cho phép họ có được một mụn con...

Còn nhớ đã có lần đại sứ VN tại Hàn Quốc Dương Chính Thức khuyên chàng Romeo của chúng ta: "Thôi, anh thấy mày về xem chuyện gia đình thế nào đi. Việc chờ đợi này vô vọng lắm...". Anh Cảnh đã trả lời: "Em chờ đến nay đã 31 năm. Nếu đi tu trên chùa thì đã thành sư cụ rồi. Bây giờ anh bảo em bỏ chùa, bỏ phật thì bỏ thế nào được". Rồi anh tâm sự thêm với tôi: "Kể cả đến chết mà không lấy được nhau cũng không sợ. Ngày xưa cô ấy nói: Hai đứa mình cùng chết đi anh. Anh có biết giết không, hay anh giết em đi, để hai đứa mình cùng chết".  Nhưng anh nghĩ chết thì chẳng ra vấn đề gì cả. Sống được, đến với nhau được mới là khó" - người đàn ông 57 tuổi nói với tôi như vậy.

Cứ sau mỗi lần gặp anh Cảnh và Ri Yung Hi, bao giờ trong tôi cũng cuộn lên ý nghĩ: Tình yêu nhiều lúc quả thực là một cái gì đó không giải thích nổi, một điều kỳ diệu. Hai con người bé nhỏ đó lấy đâu ra sức mạnh để vượt qua bao khó khăn, cách trở không gian, thời gian... để đến được với nhau? Tôi nghĩ sống ở trên đời, nhất là đối với người đàn ông "đầu đội trời, chân đạp đất", có nhiều thứ để có thể tự hào: Một sự nghiệp, một gia tài, một địa vị... Nhưng một tình yêu lớn và hiếm hoi, một tình yêu thậm chí có thể gọi là anh hùng,  như của anh Cảnh, cũng đáng để tự hào lắm chứ!

 


Nguồn : Lao Động 13/2/2006


Cano lật đật ST-168




Do Công ty 189 - BQP sản xuất!